xnxx.com

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt

Chùm ảnh trẻ bị chất độc màu da cam vừa đăng trên Tạp chí Dailymail khiến thế giới bàng hoàng.



Đã hơn 50 năm trôi qua nhưng những di chứng về hậu quả chiến tranh vẫn còn đang hành hạ rất nhiều đứa trẻ Việt Nam vô tội – đó là tựa đề của một bài báo gây sốc vừa đăng trên Tạp chí nổi tiếng Dailymail của Anh ngày hôm qua 13/3.

Người thực hiện bài báo, nhiếp ảnh gia Matt Anderson đã tiến hành chụp những bức ảnh khiến bản thân anh cũng choáng váng và sợ hãi khi được chứng kiến. Những đứa trẻ sinh ra sau chiến tranh cả thập kỷ vẫn đang quằn quại vì di chứng của chất độc màu da cam.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 1
Loạt ảnh gây sốc về những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam ở Việt Nam đăng trên báo nước ngoài.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 2
Những đứa trẻ sinh ra cả thập kỷ sau chiến tranh bị bố mẹ bỏ rơi và đang phải tự đương đầu với bệnh tật và cuộc sống cô độc ngay từ nhỏ.

Nhiếp ảnh gia 30 tuổi người Mỹ đã chụp được những khoảnh khắc kinh hoàng tại một trại trẻ mồ côi ở ngoại thành thành phố Hồ Chí Minh.

Có khoảng 20 đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi đang sống chung trong một căn phòng. Mỗi đứa trẻ nằm trên một cái lồng sắt đặt san sát nhau, ở dưới chỉ trải một manh chiếu mỏng.

Những đứa trẻ này đang phải chịu những chấn thương về cả thể chất và tinh thần gây ra bởi chất độc màu da cam, một loại vũ khí hoá học được Mỹ sử dụng để phun lên khắp các cánh đồng Việt Nam những năm 1960.

Một số trẻ bị điếc, một số bị mù, câm, một số khác lại chỉ có thể nằm liệt giường suốt cuộc đời ngay từ khi mới đang ở tuổi mẫu giáo.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 3
Bọn trẻ chỉ được nằm trên những chiếc cũi sắt có trang bị một tấm chiếu mỏng làm lớp lót.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 4
Nhiếp ảnh gia người Mỹ cho biết anh vô cùng đau đớn và bàng hoàng khi thực hiện những tấm hình này.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 5
Trang Dailymail cũng đã phải đăng một dòng cảnh báo người xem khi đọc bài viết.

Nhiếp ảnh gia Andeson thậm chí còn được gặp và chụp hình ở đây một em bé mới chỉ 18 tháng tuổi.

“Những đứa trẻ phải sống trong điều kiện tồi tệ và chịu đựng những đau đớn về thể xác và tinh thần gây ra bởi tội ác chiến tranh. Nước Mỹ đáng lẽ ra phải chịu trách nhiệm cho những hậu quả này. Tuy nhiên chúng tôi lại không đưa ra bất cứ viện trợ nào. Tôi cảm thấy thật khủng khiếp khi chụp ảnh bọn trẻ”, Andeson nói.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 6
Một đứa trẻ đang cố gắng tự ngủ trên chiếc "giường" của mình.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 7
Bọn trẻ phải chịu những chấn thương nghiêm trọng cả về thể chất và trí tuệ.

Trong cuộc Chiến tranh Việt Nam, từ năm 1962 đến năm 1971, quân đội Mỹ đã rải gần 20 triệu gallon chất độc có chứa thuốc diệt cỏ và chất làm rụng lá hoá học trộn lẫn với nhiên liệu máy bay để phun lên những cánh đồng ở Việt Nam, phía đông Lào và Campuchia. Mục tiêu của nó là để tiêu diệt đất rừng và nông thôn, cắt đứt nguồn lương thực của Việt Nam. Tuy nhiên, tác động tàn phá khủng khiếp của nó không ai có thể ngờ tới.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 8
Kế hoạch chất độc màu da cam của Mỹ những năm 1960 đã đổ hơn 20 triệu gallon vũ khí hoá học lên các cánh đồng Việt Nam.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 9
Hậu quả của tội ác vẫn còn kéo dài đến ngày hôm nay.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 10
Andeson cũng cảm thấy sốc khi chính phủ Mỹ không hề có bất cứ hành động viện trợ nào.

Theo Hội chữ thập đỏ Việt Nam, có khoảng một triệu người Việt Nam bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam. Trong đó có 150.000 trẻ em bị dị tật bẩm sinh. Tuy nhiên, chính phủ Mỹ đã bác bỏ những số liệu trên và cho rằng chúng không đáng tin cậy và “đã được phóng đại”.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 11
Bé Xuân Minh (phải) là một trongtrong 150.000 đứa trẻ phải chịu hậu quả gây ra bởi tội ác chiến tranh.

Nỗi đau trẻ sống trong chuồng sắt - 12
Các em đang rất cần những tấm lòng hảo tâm từ cộng đồng

Lương ít hơn vợ, chồng trút giận bằng nắm đấm

Hào thường rất tự hào với bạn bè, hay khoe khoang là vợ mình làm ở chỗ này, chỗ kia, lương mấy chục triệu.


Hàng xóm dị nghị vì vợ giỏi kiếm tiền

Lấy vợ, Hào tự hào vì mình chọn được một người phụ nữ giỏi giang, biết kiếm tiền lại khéo ăn nói. Ai cũng hết lời khen ngợi Hào và nhất là vợ anh. Thời buổi này, kiếm được cô vợ vừa xinh xắn lại giỏi kiếm tiền quả thật không dễ. Vì phụ nữ hay có tư tưởng dựa vào chồng để sống, để giàu có, việc của họ là ở nhà sinh con, chăm con chăm chồng chứ không muốn vất vả nhiều. Nhưng vợ Hào thì lại khác, một công việc tốt, một mức lương khá cao, nhiều người phải khen tị còn không hết chứ đừng nói là chuyện cô dựa vào chồng để có tiền tiêu pha.

Hào thường rất tự hào với bạn bè, hay khoe khoang là vợ mình làm ở chỗ này, chỗ kia, lương mấy chục triệu. Ban đầu là thế, nhưng khi lấy nhau về, mọi chuyện dường như đã thay đổi. Thấy hàng xóm hết lời khen vợ, còn mình thì như bù nhìn, không ai nói câu nào, Hào cảm thấy bức bối. Có hôm, mấy bà hàng xóm sang khen: “Gớm, cái số thằng này thế mà sướng, ở nhà vợ đi kiếm tiền lo cho cả nhà, đi làm thì nhàn hạ, chẳng phải lo kinh tế. Vợ nó thế mà giỏi, lấy được vợ như nó thì ai chả muốn lấy”.

Ngày trước, nếu nghe những lời này, Hào sẽ vui lắm, thích thú lắm nhưng bây giờ không hiểu sao, anh luôn có cảm giác khó chịu, ức chế. Cả làng xóm ai cũng khen vợ anh, giống như anh là bù nhìn, là thằng đàn ông bám váy vợ, không kiếm ra tiền nên phải nhờ cậy đồng lương mấy chục triệu của vợ anh không bằng.

Lương ít hơn vợ, chồng trút giận bằng nắm đấm - 1
Lấy vợ, Hào tự hào vì mình chọn được một người phụ nữ giỏi giang, biết kiếm tiền lại khéo ăn nói. Ai cũng hết lời khen ngợi Hào và nhất là vợ anh. (ảnh minh họa)

Ai cũng tự hào là mình lấy được vợ tốt, vợ giỏi nhưng bây giờ, mọi thứ đã đi quá xa. Nhìn thấy anh, người ta thường nhìn thấy một gã đàn ông dựa vào vợ, bén  hơi vợ, bám vào vợ để có cuộc sống sung sướng vậy. Không hiểu là do anh quá mặc cảm hay do tự anh suy diễn như vậy nhưng dường như, ánh mắt của mọi người dành cho anh không phải là sự ngưỡng mộ mà là sự coi thường.

Chồng thấy hèn vì thua vợ và nảy sinh bạo lực

Đôi khi, chính miệng lưỡi thế gian khiến cho con người ta bị hiểu lầm, hoặc khiến cho con người ta trở nên thay đổi. Từ một người chồng dễ chịu, phóng khoáng, Hào trở nên cau có với vợ. Vợ đi làm mà ăn diện, mà trang điểm hay ăn mặc lòe loẹt một tí là anh khó chịu, nhắc nhở vợ ngay. Anh bảo, không muốn vợ khoe mẽ để thiên hạ người ta cười vào mặt anh.

Xưa nay vợ Hào không quen cái tính đó của chồng, lúc nào anh cũng động viên, khích lệ vợ ăn mặc thật đẹp. Thế mà đùng một cái, anh lại cấm vợ mặc váy ngắn đi làm, cấm đánh son phấn và cấm cả chuyện xịt nước hoa. Nghe có vẻ buồn cười, vợ Hào tức tối lắm, không chịu làm theo. Vì cô cũng có cái lý của mình, cô làm gì nên tội. Kiếm được nhiều tiền, lương cao hơn chồng chẳng lẽ lại là cái tội của cô sao?

Lương ít hơn vợ, chồng trút giận bằng nắm đấm - 2
Bi kịch của nhiều gia đình về chuyện vợ giỏi hơn chồng không hẳn là hiếm. (ảnh minh họa)

Không chịu nghe theo lời chồng lại ngày ngày càng ăn diện khiến Hào tức mắt. Thế là mâu thuẫn vợ chồng nảy sinh. Vợ Hào còn bảo, tiền cô làm được cô tiêu, hà cớ gì mà anh cấm thế là Hào cho ngay một cái tát như trời giáng lên mặt vợ. Nói chung, đàn ông là vậy, khi người ta thấy bị thua kém, bị so sánh, người ta sẽ nhất là với vợ mình, người ta sẽ cảm thấy tự ti và hèn kém. Đôi khi miệng lười hàng xóm láng giềng biến con người ta thành ra nông nỗi này. Từ một người rất hiền từ, Hào trở thành kẻ vũ phu, khó ưa.

Cuộc sống vợ chồng lục đục. Hào thường xuyên giơ nắm đấm với vợ nếu cô không chịu nghe lời anh, không đi làm về đúng giờ. Thậm chí các mối quan hệ của vợ Hào cũng bị anh hạn chế chỉ vì không muốn vợ giao du với những kiểu người khác nhau rồi sau này thiên hạ đàm tiếu.

Bi kịch của nhiều gia đình về chuyện vợ giỏi hơn chồng không hẳn là hiếm. Nhưng chuyện vì vợ giỏi hơn mình mà đâm ra khó chịu, ghen tức rồi thậm chí vũ phu, cục cằn thì đúng là, cánh đàn ông nên xem lại bản thân mình. Nếu không muốn thua kém vợ thì tốt hơn hết, hãy tự nỗ lực phấn đấu để gia đình hạnh phúc, yên vui…

Hai đời chồng vẫn bất hạnh

Nhiều khi nghĩ chuyện bỏ chồng nhưng đã lấy chồng hai, làm như vậy, liệu thiên hạ có cười vào mặt tôi không?

Tôi là 1 người phụ nữ bình thường, sinh trong 1 gia đình bố mẹ làm công chức về hưu, nhà tôi có 4 chị em, tôi là chị cả trong gia đình. Chính vì là chị cả trong gia đình nên từ nhỏ tôi đã phải vất vả rồi, vừa đi học vừa phải bươn trải để kiếm tiền lo cho gia đình.

Từ nhỏ tôi đã rất ghét những người chơi bời và ghét nhất những người có tính trăng hoa, ghét sự dối trá, lươn lẹo. Tính tôi rất thẳng thắn, thật thà và thảo, đấy là mọi người nhận xét về tôi như thế. Chính vì sự ghét đó mà ông trời đã đùa với số phận tôi đã ban cho tôi 2 người chồng có tất cả những cái mà tôi ghét. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn ông trời đã ban cho tôi 1 thần kinh bằng thép và trái tim bằng sắt để tôi còn tồn tại được cho tới ngày hôm nay.

Tôi là người phụ nữ luôn lo lắng cho người khác mà không bao giờ biết nghĩ đến bản thân mình. Năm tôi 27 tuổi, tôi kết hôn với người chồng đầu, anh hơn tôi 8 tuổi. Nếu anh không phải là người nghiện ma tuý thì có lẽ tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Anh rất yêu và chiều tôi, tôi sống với anh tôi lúc nào cũng như 1 viên ngọc báu của anh. Anh nâng niu tôi từng ly từng tý một. Chúng tôi rất hợp nhau về tất  cả mọi mặt, và chúng tôi có với nhau 1 bé gái.

Hai đời chồng vẫn bất hạnh - 1


Tôi là người phụ nữ luôn lo lắng cho người khác mà không bao giờ biết nghĩ đến bản thân mình. (Ảnh minh họa)

Anh nghiện nên tôi quyết định bỏ anh từ lúc con tôi được 6 tháng. Thời gian đó, tôi suy sụp vô cùng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái chết, nhưng đứa con gái của tôi đã làm cho tôi thức tỉnh rất nhiều lần khi tôi có ý định chết. Thời gian đó, tôi sống thu mình, không nói chuyện chơi với ai cả, chỉ biết sáng đi bán hàng, trưa về với con, chiều đi bán hàng, tối về với con. Tôi cứ sống lặng lẽ thế cho đến khi con tôi được gần 6 tuổi thì tôi kết hôn lần thứ 2.

Người chồng thứ 2 của tôi làm nghề lái xe, anh hơn tôi 5 tuổi, lúc đó trong tâm niệm, tôi chỉ cần lấy được người chồng tốt chứ tôi không quan niệm xấu đẹp giầu nghèo cả. Tôi chỉ mơ ước nho nhỏ như thế mà trời phật không chiều theo ý tôi. Anh đã có 1 đời vợ và 1 đứa con trai ở với mẹ. Tôi đồng ý lấy anh vì thấy anh quan tâm và tốt với con gái tôi. Bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ anh, nhà anh có 3 anh em, anh là trai trưởng, dưới anh có 1 em trai thì bị nghiện, đi tù và 1 đứa em gái thì không bình thường. Cô ấy có 1 đứa con trai cũng giống mẹ không được minh mẫn.

Lấy anh, tôi không ở nhà anh, tôi ở trên quê nhà tôi, nhà tôi và nhà anh cách nhau khoảng 7 - 8 cây số. Chúng tôi vẫn chưa có nhà nên phải đi thuê nhà, ai cũng bảo tôi quá can đảm mới dám lấy anh nhưng tôi không sợ. Chỉ cần anh tốt với mẹ con tôi thì có vất vả thế vất vả hơn nữa để lo cho nhà anh, tôi cũng không sợ.

Từ ngày lấy an,h tôi thương mẹ anh hơn mẹ tôi vì tôi thấy bà quá khổ, tình cảm thì chồng bà mất sớm. Con cái thì như thế, kinh tế thì quá nghèo nên tôi thương bà, cứ mỗi tuần đều về thăm bà 3 hoặc 4 lần, lo cho bà và các con cháu bà từ manh quần tấm áo. Lần nào về tôi cũng mua thức ăn mang về cho bà, thỉnh thoảng tôi lại cho bà tiền để bà đi đám. Tôi rất thương bà, có khi tôi không có tiền tôi vẫn phải đi vay tiền để mua thức ăn mang về cho bà hay cho bà tiền.

Hai đời chồng vẫn bất hạnh - 2

Chồng tôi có bồ, nhưng bà lại bảo đấy là con nuôi của bà. Lúc đầu tôi cũng tin bà, không suy nghĩ gì cả. (ảnh minh họa)

Tôi thấy bà khổ quá,  còn mẹ đẻ tôi thì bà có tất cả mọi cái, tôi lo cho bà như thế mà chưa bao giờ suy nghĩ gì cả chỉ cần mẹ chồng tôi nhận ra điều đó và thương tôi coi tôi như con đẻ của bà nhưng không, bà đã không nhận ra được điều đó.

Trước mặt tôi thì bà khen tôi hết lời nhưng sau lưng tôi bà sẵn sàng đặt điều nói xấu. Tôi biết nhưng kệ. Tôi vẫn sống tốt và lo cho nhà chồng, tôi chỉ nghĩ 1 điều là mình cứ làm theo đúng lương tâm của mình để lương tâm mình không phải suy nghĩ thế thôi. Nhưng không mẹ chồng tôi không những nói xấu mà còn lừa dối tôi.


Hai đời chồng vẫn bất hạnh - 2
Chồng tôi có bồ, nhưng bà lại bảo đấy là con nuôi của bà. Lúc đầu tôi cũng tin bà, không suy nghĩ gì cả. 

Nhưng 1 hôm, tôi về thăm bà, sang nhà hàng xóm chơi, các bà hàng xóm nói, nếu tôi mà làm được con dâu mẹ chồng tôi thì phải có nhiều tiền cho bà. “Chúng tao mơ có được đứa con dâu như mày thôi, mày quá tốt mà lại bị mẹ chồng và chồng lừa dối”. Họ nói “con Mùi mà hay gửi mỳ tôm cho thằng chồng mày mang về đấy là bồ của chồng mày”. Vì tôi thấy thỉnh thoảng chồng tôi mang về ít mỳ tôm với lại cá mắm, chồng tôi bảo cái Mùi nó gửi cho mẹ, tôi cứ vô tư không nghĩ gì cả. Tôi về hỏi mẹ chồng tôi là: “Thế cái Mùi với nhà mình có quan hệ như thế nào hả mẹ?” thì mẹ chồng tôi bảo,  đó là con nuôi của bà.

Nhưng giờ thì tôi  biết đó là bồ của chồng, tôi đau khổ vô cùng vì bị lừa dối!

Tôi chán lắm, từ đấy, tôi sống với chồng có mồm như câm, có tai như điếc, có mắt như mù, cho đến khi tôi sinh được 1 bé trai. Từ khi sinh bé trai, tôi không làm gì ra tiền để cho mẹ chồng và mua thức ăn cho bà, nhưng chồng tôi thì vẫn lo cho bà, thế là bà coi khinh tôi ra mặt. Con tôi, từ ngày sinh ra cháu khóc kinh khủng, nhưng mẹ chồng tôi chẳng quan tâm. Tôi đưa cháu đi khám thì bác sĩ bảo không có gì, cháu cứ khóc như vậy hơn 1 năm trời. Vậy mà gia đình tôi làm ngơ.

Suốt thời gian đó, mẹ chồng còn đối xử với tôi ác lắm, bà coi tôi  như người dưng, coi cháu nội bà như người ngoài, tôi cảm thấy bất lực vô cùng. Tôi chán nản, chỉ nghĩ đến chuyện từ bỏ nhưng không biết, giờ bỏ chồng lần hai thì thiên hạ sẽ nghĩ tôi thế nào. Thực sự tôi vô cùng bế tắc, xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh?

Sau nhiều năm chôn chặt bí mật vá trinh, một lần tôi trót nói với cô em họ, nên bí mật của tôi có nguy cơ đến tai chồng.

Tôi phải làm gì đây để giữ hạnh phúc của mình khi tôi biết chắc rằng chồng sẽ không bao giờ tha thứ vì tôi đã lừa dối anh bao năm nay.

Tôi là một người phụ nữ luôn muốn tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, mặc dù bản chất vốn sống khá thoáng, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Tôi đã từng có một mối tình say đắm thời sinh viên và đi quá giới hạn với người yêu cũ. Do khá rành rọt về các biện pháp tránh thai nên rất may tôi chưa từng đã xảy ra sự cố nào đáng tiếc. Dĩ nhiên, tôi đã mất đi “cái ngàn vàng” từ mối tình đầu, nhưng nếu thời gian quay ngược lại, tôi vẫn sẽ yêu hết mình, trao tất cả tới người yêu đầu tiên của tôi.
Tuy tôi và người ấy yêu nhau nhiều, chúng tôi vẫn phải chia tay do bố mẹ anh ấy không đồng ý, họ lo ngại bởi khoảng cách nhà hai đứa quá xa xôi. Anh mặc dù rất yêu tôi nhưng vẫn muốn nghe lời bố mẹ. Sau một thời gian giằng co, tôi đành phải ra đi để tiếp tục cuộc sống của mình.

Hai năm sau khi ra trường, xin việc vào một công ty liên doanh, tôi quen người chồng hiện tại. Khi mới bắt đầu những ngày tháng yêu nhau, những cử chỉ, dáng điệu của anh ấy cho tôi thấy rằng anh là một người khá gia trưởng và có phần phong kiến. Bởi vậy ngày anh ngỏ lời cầu hôn cũng là ngày tôi thực sự lo sợ chuyện mình không còn trong trắng sẽ là một sự đả kích lớn. Tôi thấy anh là một người tốt, yêu thương tôi, nhưng có lẽ anh sẽ không thể nào chấp nhận được sự việc tôi đã không còn là một cô gái trong trắng.

Sau một thời gian dài suy đi tính lại và nghiền ngẫm thông tin trên mạng, tôi quyết định đi vá trinh để xóa sạch đi quá khứ trước đó. Mọi chuyện đơn giản hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.

Ngày ấy, tôi một mình lén lén lút lút đến một phòng khám tư gần Bệnh viện Phụ sản Hà Nội. Thấy tôi có vẻ bẽn lẽn, vị bác sĩ tư vấn tỏ ra khá ân cần, cởi mở. Ông ta nói vừa như trấn an, vừa mỉa mai: “Ôi giời, thủng thì mới vá, vá thì chỉ có khít... như máy khâu". Dù không mấy thiện cảm với người bác sĩ này, tôi vẫn quyết định lên bàn mổ.

Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? - 1
Với tôi, vá trinh là một quyết định đúng đắn và sáng suốt nhất trong cuộc đời (ảnh minh họa).

Sau khoảng 40 phút trên bàn, không hề đau đớn, cũng chẳng mất máu nhiều như tôi tưởng, vị bác sĩ trẻ đẹp vỗ nhẹ vào vai cho biết ca vá víu đã hoàn thành tốt đẹp. Anh ta nói tôi có thể về nhà và không quên kê thêm một vài loại thuốc, dặn dò phải đi đứng nhẹ nhàng và đặc biệt trong vòng một tháng phải kiêng không được "quan hệ".

Ba tháng sau ngày tôi đi vá víu, đêm tân hôn cũng đã đến trong sự hồi hộp xen lẫn một chút lo lắng. Đến khi nhìn thấy những giọt máu trên tấm ga trải giường, tôi đọc được trong mắt chồng mình sự hả hê và hãnh diện. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi chuyện cũng đã êm xuôi. Cho tới giờ, tất cả mọi điều mãi mãi là bí mật. Với chồng, tôi vẫn là một người phụ nữ thuần khiết, trong trắng đến vô ngần.Bỏ ra 6 triệu đồng cho một chữ "trinh", tôi trở về nhà thoải mái và yên tâm hơn nhiều. Anh là người đàng hoàng, biết giữ gìn cho tôi nên mặc dù cả hai nhà đã dạm ngõ, gần đến ngày ăn hỏi, ngày cưới, anh vẫn không hề muốn "nếm trái cấm", một mực để đến đêm tân hôn cho "ngọt ngào".

Tôi đã luôn cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ mình đã có một quyết định đúng đắn. Nếu ngày đó tôi nói ra sự thật, có thể anh sẽ rời xa tôi hoặc nếu có tha thứ thì nó cũng sẽ là sự giày vò lớn đối với anh, điều ấy còn tàn nhẫn hơn gấp bội sự nói dối này. Tôi nói dối để sống bên anh trọn đời, điều đó có gì sai trái đâu nếu không muốn nói đó là một quyết định đúng đắn.

Nhưng chuyện cái màng trinh vá víu ấy của tôi sau bao nhiêu năm cất giữ có nguy cơ “lộ tẩy”. Vào tuần trước, cô em họ chạy đến bên tôi khóc lóc. Nó thú nhận với tôi rằng giờ đây nó đang yêu say đắm một người đàn ông và có ý định tiến tới hôn nhân với anh ta. Nhưng nó đang sợ rằng, anh ta sẽ không chấp nhận nó bởi nó đã trót “đánh mất” với người yêu trước. Tôi không trách cứ em mà thay vào đó là tìm cách chỉ cho em hướng giải quyết.

Tôi mách cho em cách thức tôi từng làm, nhưng nó nhìn tôi đầy ngạc nhiên xen lẫn sự thất vọng. Theo quan điểm cô em họ, hành động đó là đáng xấu hổ nếu không muốn nói là vô liêm sỉ. Nó cho rằng dám làm thì phải dám chịu, không nên lừa dối người mình yêu như thế. Và điều mà em họ tôi muốn làm là thú thật mọi chuyện với người đàn ông đó, cho dù có thể sẽ bị anh ta bỏ rơi.

Tôi đã phân tích cho cô em họ rất nhiều rằng ai cũng có sai lầm và điều quan trọng là biết sửa sai. Nếu không còn trong trắng là một sai lầm thì việc đi vá trinh đó chính là sửa sai. Sau khi về làm vợ, mình sống tốt và chung thủy với chồng là được, đâu có phải nhất thiết thú nhận mọi chuyện mới chứng tỏ tình yêu chân thành và là người có lòng tự trọng. Ai chẳng có bí mật của riêng mình.

Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? - 2
Tôi đã phân tích cho cô em họ rất nhiều rằng ai cũng có sai lầm và điều quan trọng là biết sửa sai. (ảnh minh họa)

Tuy nhiên, bỏ ngoài tai tất cả những gì tôi giảng giải, khuyên bảo, em gái tôi vẫn một mực khẳng định, trước khi lấy nhau, vợ chồng nên thành thật với nhau tất cả, trong đó có chuyện trinh tiết.

Tôi không biết phải làm thế nào để thuyết phục, ngăn cản cô bé mình đừng thú nhận mọi việc mà hãy đi vá trinh. Điều khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn hết là bí mật lâu nay tôi chôn sâu trong lòng có nguy cơ bị lộ và đến tai chồng tôi, bởi cô bé chơi khá thân với em ruột chồng tôi, tính nó lại rất thẳng thắn và dại dột.

Mấy ngày hôm nay, tôi lo nghĩ rất nhiều. Lỡ chồng tôi biết chuyện, liệu gia đình tôi sẽ ra sao? Bao nhiêu cố gắng của tôi sẽ tan vỡ trong chốc lát, hạnh phúc bấy lâu sẽ thành mây khói? Tôi phải làm sao bây giờ, tự thú nhận với chồng trước khi anh kịp biết chuyện, hay cầu mong may mắn sẽ đến với mình?

Anh bảo, khinh con gái không còn trinh

Tôi đáp lại “nếu thế thì anh khinh cả nửa thế giới này, vì bây giờ, có mấy ai coi trọng chuyện không còn trinh tiết".
.. "Và nếu anh có ý định lấy một người vợ còn trinh thì tôi tin rằng, một là anh ế, hai là anh sẽ lấy phải người dùng màng trinh giả để lừa gạt anh”. Nói như vậy không phải là, trên đời không còn người con gái còn trinh tiết, căn bản bởi, cái từ ‘khinh’của anh khiến tôi thấy thất vọng, điên tiết nên tôi mới nói anh như vậy. Đàn ông gì mà hẹp hòi, coi trọng chuyện trinh tiết hơn cả tình yêu.

Vả lại, người yêu anh là tôi đây cũng không còn trinh tiết. Anh chỉ là người đến sau, là mối tình thứ hai của tôi. Với mối tình thứ nhất, yêu nhau được 3 năm, tôi đã trao trọn tình yêu và trái tim cho người đàn ông ấy. Tôi không còn nghĩ được nhiều khi tình cảm trào dâng trong trái tim. Tôi cũng luôn nghĩ, tình yêu 3 năm mặn nồng cũng đủ để chúng tôi trao cho nhau cái gì đó làm vật tin. Giống như chuyện trao thân cho anh cũng là chuyện nên làm, và do tôi tình nguyện. Tôi cũng không hối hận về chuyện này, ngay cả khi tôi đã yêu người đàn ông thứ hai.

Người đàn ông hiện tại của tôi lại cho rằng, con gái không còn trinh là đáng khinh. Vậy sao, giờ thì tôi là người khiến anh phải khinh thường. Anh thậm chí còn chưa hiểu tôi, anh thậm chí còn nói yêu tôi tha thiết, cũng không hay quá khứ của tôi thế nào, vậy mà anh lại mạnh dạn nói rằng, anh khinh những người không còn trinh. Vậy lẽ nào, khi biết tôi không còn trong trắng, anh sẽ lập tức chia tay?


Nhưng bây giờ, dù là rất yêu anh, dù là đã nghĩ sẽ gắn bó với anh nhưng người đàn ông này thực tình không đáng để cho tôi làm chỗ dựa nữa. (ảnh minh họa)

Trái tim tôi như có dao cứa vào, tôi thật sự đã yêu anh, đúng là mối tình thứ hai của tôi, là người đàn ông đã khiến trái tim tôi loạn nhịp trở lại. Nhưng anh lại không coi tôi ra gì, giống như chuyện anh coi trọng cái ngàn vàng vậy. Chính là anh đang nói tôi dù anh chưa hề biết, tôi có thực sự là người phụ nữ còn trong trắng hay không.

Anh bảo, nếu sau này lấy chồng, chồng của anh nhất định phải là người con gái ngoan ngoan, đức độ hiền lành. Vậy thì, với anh, người con gái đức độ là người còn trong trắng sao, còn những thứ khác không quan trọng. Tôi không phải là đứa con gái hư hỏng, nhưng thử hỏi, trên đời này, có mấy ai yêu đến 3 năm mà chưa trao cái ngàn vàng hay không? Có thì có nhưng cực kì hiếm. Bản thân tôi không phải là loại không ra gì, tôi đã cho đi cái ngàn vàng và chấp nhận tất cả những gì sau này mình phải gánh chịu. Nếu như có lấy phải người chồng như anh, bị anh khinh bỉ, coi thường, tôi cũng sẽ chấp nhận và không hối hận về quá khứ của mình.

Nhưng bây giờ, dù là rất yêu anh, dù là đã nghĩ sẽ gắn bó với anh nhưng người đàn ông này thực tình không đáng để cho tôi làm chỗ dựa nữa. Tôi sợ không dựa được vào anh, sợ không thể cho anh được một người vợ như ý của anh.
Sau khi anh bày tỏ sự khinh bỉ với những người như tôi, tôi đã có suy nghĩ khác về anh. Tôi quyết định chia tay, không cần lý do. Và có thể, anh không hiểu vì sao hoặc là anh đã hiểu. Cũng không sao cả. Tôi sẽ tìm một người đàn ông yêu thương tôi thật lòng, không quan trọng quá khứ của tôi. Còn hơn là lấy người tôi yêu nhưng rồi lại bị khinh bỉ và coi thường, bị đay nghiến suốt cuộc đời.

Học ít hơn, tôi bị cả nhà vợ coi thường

Thú thực, xét về gia cảnh, tôi thua Hà nhiều. Hà là cô gái con nhà gia giáo, có học lại còn khá giả. Còn tôi chỉ là chàng trai bình thường, trình độ học hành bình thường.


Biết có người yêu vẫn tấn công mãnh liệt

Tôi và Hà yêu nhau khi cùng đi chung một sự kiện của hai công ty. Mới gặp nhau, dù đã không còn ở cái tuổi ngây ngô sét đánh, nhưng tôi thừa nhận, mình bị Hà đánh cắp trái tim. Tôi cảm tình với cô gái có đôi mắt to tròn, thông minh, lanh lợi. Nhìn Hà, tôi thấy ở cô ấy toát lên một vẻ đẹp cao sang, có cái gì đó rất gần gũi. Tôi cảm thấy rất yêu cô gái này và muốn khám phá cô ấy.
Rồi, tôi chủ động xin số điện thoại của Hà. Được biết Hà có người yêu rồi và cô ấy cũng chủ động nói với tôi về điều đó vì sợ tôi tán cô ấy. Nhưng tôi cũng nói rõ, có người yêu thì làm bạn bè, không sao, vì dù sao chúng tôi cũng có nhiều sự kiện còn gặp mặt nhau nữa. Hà đồng ý làm bạn tôi và chúng tôi đã có những câu chuyện rất thú vị khi đi làm việc chung.
Sau nhiều lần cùng chung công việc, chúng tôi lại hẹn nhau đi cà phê, nói chuyện rất vui vẻ. Hà quả là một cô gái thông minh như tôi vẫn nghĩ. Có ấy có khiếu nói chuyện hài hước mà không phải người con gái nào cũng có được. Những người có năng khiếu này thường rất thông minh và nhanh nhẹn. Hà cho tôi những khoảnh khắc bất ngờ và thú vị. Chúng tôi dành cho nhau những giây phút rất tuyệt vời. Nhiều khi tôi có cảm giác như Hà và tôi đã có duyên từ kiếp trước.

Học ít hơn, tôi bị cả nhà vợ coi thường - 1
Nhưng được một thời gian sau, Hà gọi cho tôi và khóc lóc, nói rằng, người yêu cô đã đi nước ngoài và bỏ lại cô một mình. (ảnh minh họa)

Hà coi tôi như tri kỉ nên hay kể với tôi những câu chuyện xung quanh chuyện tình yêu của hai người họ. Hà thường nhắc về người yêu của mình với niềm tự hào. Ban đầu là kể về chuyện anh ta yêu mình, quan tâm mình như thế nào. Hà có vẻ rất yêu người yêu của mình. Qua câu chuyện Hà kể, tôi được biết, anh ta là người rất giỏi, công việc tốt, nếu lấy anh ta, Hà sẽ có một tương lai sáng lạn.
Nhưng được một thời gian sau, Hà gọi cho tôi và khóc lóc, nói rằng, người yêu cô đã đi nước ngoài và bỏ lại cô một mình. Anh ta bảo cô đi theo nhưng cô không thể làm thế vì gia đình Hà chỉ có mỗi mình cô. Hà là con một trong nhà, không muốn xa bố mẹ nên đã quyết định chia tay người yêu. Thời gian ấy, cô gầy đi trông thấy, khóc lóc nhiều và người thì lúc nào cũng mệt mỏi. Tôi luôn bên cạnh động viên quan tâm Hà. Thú thực là tôi có chút ích kỉ vì cũng mừng mừng trong lòng khi biết Hà chia tay người yêu.
Học ít, làm rể rồi vẫn bị coi thường
Tôi chủ động tấn công Hà khi biết người yêu của cô đã không còn yêu cô nữa. Những cuộc hẹn hò nhiều hơn, tôi đưa Hà đi nhiều nơi, thậm chí là đi du lịch xa để Hà cảm thấy khuây khỏa. Tôi muốn chinh phục Hà bằng cách chữa lành vết thương cho cô ấy.
Thời gian trôi đi, cả hai chúng tôi đã có những giây phút thực sự hạnh phúc bên nhau. Hà cũng vui dần, cười nhiều hơn. Hai đứa luôn dành cho nhau những bất ngờ và cả hai cảm thấy cần nhau hơn bao giờ hết.
Học ít hơn, tôi bị cả nhà vợ coi thường - 2
Tôi cứ ở bên chăm sóc Hà như vậy, lo lắng cho em từng tí một. Tôi hi vọng, tình yêu của tôi dành cho em sẽ khiến em bù đắp được những đau thương. (ảnh minh họa)
Có lẽ, trong lúc đau khổ mệt mỏi, được dựa vào vai tôi, Hà cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Được khoảng 3, 4 tháng sau, tôi ngỏ lời yêu Hà. Thật may, Hà đã gật đầu đồng ý nhưng Hà bảo, muốn chúng tôi yêu nhau thêm một thời gian để Hà có thể quên đi chuyện cũ và hi vọng, tôi không quá khó khăn với quá khứ của Hà. Vì bây giờ, người hiểu Hà từng trải qua những gì, chỉ có tôi mà thôi.
Tôi cứ ở bên chăm sóc Hà như vậy, lo lắng cho em từng tí một. Tôi hi vọng, tình yêu của tôi dành cho em sẽ khiến em bù đắp được những đau thương. Chúng tôi san sẻ cho nhau bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, nhờ có tôi mà Hà cũng vượt qua được rất nhiều điều mệt mỏi của cuộc sống.
Chúng tôi về ra mắt hai bên gia đình và tính chuyện cưới xin. Có vẻ như bố mẹ Hà cũng không ưa tôi lắm, nhưng sau chuyện tình đổ vỡ của con gái, bố mẹ cũng muốn chiều lòng con và đồng ý cho chúng tôi cưới nhau sau đó.
Thú thực, xét về gia cảnh, tôi thua Hà nhiều. Hà là cô gái con nhà gia giáo, có học lại còn khá giả. Còn tôi chỉ là chàng trai bình thường, trình độ học hành bình thường. Tôi kiếm được công việc như vậy với mức lương không cao, nhưng cũng đủ để lo được cho cuộc sóng của mình. Công việc của tôi thì Hà cũng thường hiểu rồi đó.
Học ít hơn, tôi bị cả nhà vợ coi thường - 3
Mẹ em còn bảo tôi đi học liên thông lên, vì là, mẹ vợ không muốn tôi học kém vợ. Mẹ em bảo, ‘bây giờ con không học thì sau này muộn. (ảnh minh họa)
Chúng tôi lấy nhau, nhưng bố mẹ Hà không đón nhận tôi nồng nhiệt, họ hàng nhà Hà cũng vậy. Cả nhà em chê tôi học không cao, công việc cũng không có tương lai. Họ thường so sánh tôi với người cũ tài giỏi của Hà. Bây giờ, Hà đang học cao học, sắp thành thạc sĩ và rất có vị trí trong công ty, còn tôi thì chỉ là một anh chàng học hết cái cao đẳng và đi làm từ lâu.
Bây giờ, tôi lại đang thuê nhà trọ sống cùng Hà trong khi bố mẹ em thì có điều kiện không muốn cho con cái mình khổ như vậy. So với người tán tỉnh Hà trước đó, tôi thua nhiều nên không được bố mẹ em tán thành. Tôi cảm thấy mình thua kém nhiều lắm! Tôi mệt mỏi vì mỗi lần về nhà vợ chơi, bố mẹ vợ không đón nhận tôi nồng nhiệt như ngày còn yêu nhau. Đặc biệt, khi thấy Hà gầy đi, bố mẹ em càng khó chịu.
Mẹ em còn bảo tôi đi học liên thông lên, vì là, mẹ vợ không muốn tôi học kém vợ. Mẹ em bảo, ‘bây giờ con không học thì sau này muộn. Mà em học như thế này thì không có tương lai, muốn ở một vị trí khác thật sự không dễ. Với lại, cùng một nhà mà vợ giỏi hơn chồng thường không hay”. Nghe mẹ em nói vậy, tôi cảm thấy buồn lắm. Cả nhà em không dành cho tôi sự tôn trọng. Em lấy tôi có lẽ là vì tôi đã bên em rất nhiều thời gian, luôn động viên quan tâm em. Còn gia đình em có lẽ chỉ nhìn vào học thức và công việc của tôi, lại so sánh tôi với người khác nên không hiểu được tình cảm của tôi.
Nhưng thú thực, là một thằng đàn ông, là con rể mà bị nhà vợ coi thường, tôi thấy chán nản vô cùng, tình cảm dành cho vợ cũng nhạt dần đi.

Đừng 'diễn' nữa, nó không phải con tôi!

Câu nói lạnh lùng, vô tình của chồng khiến nước mắt tôi chảy dài, mặn đắng.




"Đừng 'diễn' nữa, nó không phải con tôi". Câu nói lạnh lùng, vô tình của chồng khiến nước mắt tôi chảy dài, mặn đắng. Tai tôi ù đi. Không! tôi không tin chồng lại có thể đối xử tàn nhẫn và buông lời xúc phạm tôi nặng nề đến thế. Trái tim tôi đang rỉ máu, tôi thương thân mình một thì thương con mười."Anh thật quá đáng!", tôi muốn hét vào mặt chồng như thế nhưng nỗi đau đã khiến tôi không thể thốt lên lời.

'Đầu gối, tay ấp' gần chục năm, tôi và chồng chưa một lần cãi vã to tiếng. Nếu có 'cơm không lành, canh chẳng ngọt' thì hai vợ chồng luôn biết nhường nhịn và sớm giảng hòa với nhau. Vì vậy, ngôi nhà của chúng tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Vậy mà chồng tôi đã phá hỏng tất cả...

Trước khi lên duyên với chồng, tôi có một mối tình sâu đậm gần 10 năm. Nhưng tình sâu mà phận mỏng nên tôi và người cũ không thành nghĩa vợ chồng. Tôi đồng ý lấy anh (người chồng hiện tại) chỉ sau một thời gian ngắn quen biết, tán tỉnh nhau. Lần đầu chung chăn gối với anh, tôi đã dính bầu và có con luôn. Những ngày bầu bí, do cơ thể yếu mà vẫn phải đi lại nhiều nên tôi sinh non - bé chào đời ở tuần thứ 32. Thời gian mới sinh, mẹ chồng tôi cứ gièm pha, nói ra nói vào 'cảnh báo' chồng tôi rằng: "Cẩn thận không lại nuôi con của con Tu hú". Tôi nghe mà tủi phận lắm! Nhưng cũng may, chồng tin yêu tôi nên đã bỏ ngoài tai tất cả những lời nói ác ý kia và kiên quyết nói với bà: "Nó là con trai con, con dám chắc điều đó. Mẹ đừng nói ra nói vào nhiều". Tôi đã cảm kích chồng biết bao vì sự chở che đó!

Đừng 'diễn' nữa, nó không phải con tôi! - 1
Chồng lao vào đánh tôi tới tấp (Ảnh minh họa).

Chồng tôi, từ trước đến giờ luôn là người chỉn chu, biết chăm lo và vun vén cho gia đình. Gần một thập kỷ sống với anh, tôi không thể chê nổi điểm gì. Và tôi luôn thầm cảm ơn ông trời đã tặng mình một người đàn ông quá ngọt ngào và tuyệt vời... Nhưng hôm qua, mới hôm qua thôi, anh đã khiến trái tim tôi vỡ vụn.Cũng thật may, con tôi càng lớn càng vỡ nét và giống bố như tạc. Từ nét mặt tươi tắn lúc nào cũng như mỉm cười đến lối nói chuyện hóm hỉnh luôn khiến người khác thoải mái, vui lây và nước da rám nắng khỏe khoắn. Tôi hạnh phúc khi biết chồng yêu con, yêu thật nhiều.

19h, anh gọi điện về thông báo 'cắt' cơm tối. Tôi hỏi tại sao, anh bâng quơ: "À, có anh bạn hẹn đột xuất...". Nói rồi anh dập máy không cho tôi cơ hội hỏi "Bạn nào?".

Gần 11h đêm, chưa thấy anh về, tôi sốt ruột gọi cho anh nhưng điện thoại của anh chỉ thấy kêu 'tút tút'. Gọi đi gọi lại 3-4 lần, vẫn âm thanh quen thuộc khiến người khác bất an. Tôi lo quýnh và bắt đầu suy diễn... anh bị tai nạn?
0h sáng, vẫn chưa thấy anh về, tôi bắt đầu hoảng loạn. Chồng tôi chưa từng về nhà muộn quá 0h. Tôi nóng lòng như ngồi trên đống lửa và bấm máy gọi cho một số bạn bè thân thiết của anh hỏi thăm tình hình nhưng ai cũng nói không biết; không đi cùng...

Hơn 1h sáng, nghe thấy tiếng xe máy thân quen xình xịch ở cổng. Tôi mở khóa chạy ra ngó... Là chồng tôi? Anh vừa dắt xe vừa xiêu vẹo. Miệng không ngớt lẩm bẩm: "Đồ lừa dối!". Nhìn thấy tôi, anh quát lớn: "Con đâu?" - "Con ngủ rồi! Anh uống với ai mà muộn thế" - "Kệ xác đời tôi, liên quan gì đến cô?"... Tôi im lặng. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm. Lần đầu tiên anh xưng tôi-cô với tôi.

... Và rồi, anh khóc. Khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt tôi. Tôi hỏi: "Tại sao?", anh lắc đầu, tiếp tục lẩm bẩm: "Đồ lừa dối" và lại hỏi: "Con đâu". Tôi lại trả lời anh một lần nữa rằng con ngủ rồi. Bất ngờ, anh đẩy tôi ngã và quát: "Con nào? Con của ai?" - "Anh...?" - "Cô đừng diễn nữa, nó không phải con tôi. Vô sinh thì làm *** gì có con. Nó là con của con Tu hú. Cô đã lang chạ với thằng bồ cũ rồi đổ vấy cho tôi. Cô là con phù thủy đã lừa tôi gần 10 năm. Biến khỏi mắt tôi mau"... và anh lao tới tát tới tấp vào mặt tôi. Trận đòn đầu tiên từ ngày tôi lấy anh. Đau, đau lắm!
Đây có đúng là chồng tôi không? Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Tại sao anh lại vô sinh? Tôi không hiểu...

Tâm sự của độc giả xin giấu tên..
Copyright © 2013 Sắc Mầu Phái Đẹp and Blogger Templates - Anime OST.